Poems of Hồ Xuân Hương : 叙情(隻栢) - Tự tình (Chiếc bách)
叙情(隻栢) | Tự tình (Chiếc bách) | 隻栢𢞂𧗱分浽濘 𡧲𣳔敖喭餒冷汀 𠦻𦨻情義樣淶𣼽 𡛤𱽂風波𨻫汲澎 𣛨䋥默埃啉杜𤅶 㠶繚尸几㕸吹𡹞 意埃𠶀板甘𢚸丕 喭餒揞彈仍漝浜 | Chiếc bách buồn về phận nổi nênh, Giữa dòng ngao ngán nỗi lêng đênh. Lưng khoang tình nghĩa dường lai láng, Nửa mạn phong ba luống bập bềnh. Chèo lái mặc ai lăm đỗ bến, Giong lèo thây kẻ rắp xuôi ghềnh. Ấy ai thăm ván cam lòng vậy, Ngán nỗi ôm đàn những tấp tênh. |
Ghi chú | |
Những từ đầu tiên ám chỉ tới một bài thơ cổ, Thuyền Bách, mà theo truyền thuyết Trung Quốc do công chúa Cung-Khương viết sau cái chết của chồng mình, Cung-Bá, hoàng tử nước Vệ, vào triều nhà Chu. Cưỡng lại sự thôi thúc của bố mẹ, công chúa từ chối lấy chồng nữa, chấp nhận số mệnh đơn độc được mô tả ở trên. Con thuyền lênh đênh là một hình tượng cổ truyền cho người phụ nữ bị buộc phải sống một mình. Vậy (câu 7) lặp lại “ở vậy” hay “không bao giờ lấy chồng nữa.” Tuy nhiên qua toàn bộ bài thơ, Hồ Xuân Hương lật nhào cái khuôn mẫu đức hạnh cao cả này bằng việc dùng thuật ngữ con thuyền và việc chèo thuyền với nghĩa kép, tục gợi ý ra các hành động khác. |